Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

I trust in Giesu



Thế là một tuần đã trôi qua. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu một tuần làm việc và học tập hứa hẹn nhiều thử thách, cơ hội. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tất cả là hồng ân. Hồng ân mà Chúa ban cho con quá đỗi lớn lao, con không biết lấy chi đền đáp. Từng giây từng phút chúa luôn ở bên con, luôn dõi theo từng bước đi của con. Ngài ân cần dạy bảo, nâng đỡ, ủi an con. Ngài yêu con với tình yêu vô bờ bến. Mỗi ngày trôi đi là con nhận được thêm nhiều bài học làm người. Trên con đường về nhà Cha vẫn còn đó vô vàn cám dỗ, vô vàn chông gai thử thách, con không biết rồi mai này con sẽ thế nào, con sẽ là ai nhưng con tin rằng cậy trông vào Chúa và phó thác tất cả cuộc đời con cho Ngài, Ngài sẽ lo cho con, Ngài sẽ nuôi nấng con sẽ làm cho con những gì tốt nhất. Lạy Chúa con tín thác vào Chúa. Lạy Chúa, con ước mình có thể trở nên như một đứa trẻ, con ước có được nụ cười hồn nhiên, một tâm hồn đơn sơ, thánh thiện, một trái tim nhân ái, biết rung động, biết yêu, con ước có được đôi mắt sáng ngời để con nhìn cuộc đời, nhìn mọi người với ánh mắt yêu thương và hy vọng, con ước mình có được đôi tai biết lắng nghe và biết vâng lời như đứa trẻ, con ước nhiều lắm Chúa ơi. Và con tin rằng chúa biết tất cả nơi con người của con, từ sâu thẳm trong trái tim con, Chúa biết con hơn cả con biết về chính mình, Chúa biết con cần gì. Lạy Chúa, xin Ngài hãy làm cho con như ý Ngài. Lạy Chúa xin hãy ôm chặt con vào lòng và đừng để con xa rời Ngài, con xin cảm tạ Chúa.

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Đến Với Đức Ki-tô


Trong cuộc sống có nhiều lúc bạn cảm thấy thất vọng, tự ti, chán nản. Cảm giác của sự thất bại, của dấu vết tội lỗi đè nặng trên bạn, khiến bạn cảm thấy chán chường, mất niềm hy vọng. Làm sao để vượt qua được sự tồi tệ đó ?
Hãy đến với Đức Ki-tô, hãy phó thác tất cả cho Ngài. Ngài luôn yêu bạn dù bạn có như thế nào, Ngài luôn dang rộng vòng tay đón chờ bạn. Và khi bạn đến với Ngài, hãy dâng lên Ngài mọi nỗi ưu phiền, mọi bực tức, mọi mặc cảm tội lỗi. Ngài sẽ xoa đầu bạn, sẽ an ủi bạn, sẽ cho bạn những lời khuyên bổ ích, sẽ chỉ cho bạn con đường bạn phải đi, con đường đưa bạn đến hạnh phúc thật. Thiên Chúa luôn làm tất cả những gì tốt đẹp cho bạn, Ngài luôn mong muốn làm điều đó, từ trong Kinh Thánh đến các sứ điệp, Ngài luôn tỏ cho chúng ta thấy tình yêu vô bờ bến của Ngài. Ngài yêu chúng ta nhiều lắm, Ngài luôn chờ đợi chúng ta quay về, chạy đến với Ngài, xin Ngài ban ơn để Ngài ban ơn cho chúng ta. Bạn hãy đến với Ngài và đừng chần chừ gì nữa. Hãy bắt đầu một cuộc sống mới, hãy đến với Đức Ki-tô và mời Ngài đến ở với bạn. Hãy để Thiên Chúa sống trong bạn, để Thiên Chúa biến đổi tâm hồn bạn, con người bạn.

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Từ Giới Giang Hồ Trở Thành Người Yêu Mến Chúa

Mùa Chay 2010
Làm Chứng Cho Chúa: Lê Anh Kiên
Quê Quán: Hải Dương, Việt Nam


Tôi sinh ra và lớn nên trong một gia đinh có truyền thống thờ cúng Ông bà tổ tiên. Gia đinh tôi chỉ có hai anh chị em và Cha mẹ. Con cháu cả dòng họ đều là đạo Phật. Gia đinh tôi là một gia đinh thuộc tầng lớp trung bình của xã hội Việt Nam. Tuổi tho tôi lớn nên thật êm đềm trong tình yêu thương của Cha mẹ và những nguời thân xung quanh. Tôi không biết đến Chúa là ai cả. Ở nơi tôi sinh sống chỉ có duy nhất một nhà thờ đạo Thiên Chúa Giáo. Tôi thuờng lấy làm không thích về những nguời tin Chúa và ghét bỏ họ. Bởi một điều tôi cho rằng là Cha mẹ tôi như thế nào thì tôi như vậy. Nhưng thực sự tôi cung không hiểu gì về giáo lý nhà Phật. Chỉ có một điều tôi thấy làm lạ đó là, tuy tôi ghét những nguời tin Chúa nhưng tôi lại thích đến nhà thờ, đứng bên ngoài để nghe họ hát những bản Thánh ca vào những buổi thờ phuợng thứ 7 hàng tuần.

Những năm tháng êm đềm tuổi thơ của tôi cứ dần trôi qua, cho đến năm tôi 17 tuổi. Do đua đòi theo lối sống thời hiện đại, với ban bè. Tôi học ngày một kém đi. Suốt ngày chỉ lo chơi bời với bạn bè và lao đầu vào ruợu chè, cờ bạc, internet với những trò game. Thậm chí có những lần tôi ngồi ở quán internet đến cả 1 tuần mà không chịu về nhà. Những khi hết tiền tôi thuờng về nhà móc trộm tiền của mẹ hoăc là mang chiếc xe đi đến hiệu cầm đồ để lấy tiền tiêu. Rồi tôi xa vào con đuờng nghiện ngập thuốc men. Tôi đã tập hút thuốc lá để chứng tỏ mình là dân ăn chơi đàn anh. Càng ngày tôi càng xa lầy trong vũng bùn tội lỗi. Tôi đã đi ăn trôm, ăn cắp để lấy tiền tiêu xài. Cho đến một ngày Cha mẹ tôi phát hiện ra đứa con của mình ngày một hư hỏng. Cha mẹ tôi rất buồn và đã khuyên bảo tôi rất nhiều nhung tính nào tật lấy tôi vẫn không chịu sửa đổi. Cha tôi là một nguời nghiện ruợu nên thấy tôi nhu thế càng làm cho Cha tôi thêm buồn và uống ruợu nhiều hơn. Mẹ tôi thì không ngớt lời khuyên bảo tôi. Còn tôi thì cho rằng Cha mẹ và những nguời xung quanh ghét bỏ mình, nên tôi đa quyết định bỏ học để đi bụi đời. Bao năm tháng trôi qua, Cha mẹ tôi không ngớt lời khuyên bảo tôi, chạy vạy lo cho tôi học 1 đuợc một ngành nghề với hi vọng tôi sẽ biết chú tâm vào làm ăn từ bỏ con đuờng tội lỗi và lo xây dựng cuộc sống cho tương lai. Thế nhưng tôi vẫn cứ như vậy, làm cũng không chịu làm mà chỉ lo chơi bời. Rồi bao nhiêu những hi vọng của Cha mẹ đặt nơi tôi cũng tan biến hết, khi tôi bỏ bê công việc không chịu làm với hết lý do này đến lý do khác do tôi đặt ra. Đã bao lần tôi cãi Cha mẹ tôi vì tôi cho rằng Cha mẹ không hiểu mình, mà nào tôi đâu biết rằng Cha mẹ đang chịu đựng những nỗi đau đớn vì tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng tất cả mọi người đang xa lánh mình. Tôi buồn chán khi nghĩ rằng mình thật vô ích khi sống trên trần gian này.

Tôi chỉ muốn đi đến một nơi thật xa để quên đi cái quá khứ của mình. Rồi cơ hội ấy cũng đến với tôi, khi xã tôi có một đợt tuyển công nhân đi lao động tại Malaysia. Mọi mong uớc của tôi đã đuợc thỏa mãn. Chỉ hai tháng sau đó tôi đã đuợc đăt chân đến Malaysia, một nơi mà không có ai biết đến tôi, và cái quá khứ xấu xa đầy tội lỗi của tôi. Tôi tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ quyết tâm để làm lại từ đầu. Tôi sẽ lập nghiệp với chính đôi bàn tay của mình. Thế nhưng mọi việc không đơn giản như tôi suy nghĩ. Qua Malaysia rồi, tôi mới thấu hiểu đuợc cái cảm giác xa nhà và độc thân tự mình lo toan mọi việc. Thật khó khăn cho tôi, nhưng với lòng đầy quyết tâm, tôi cố gắng và lao đầu vào kiếm tiền. Sau những ngày tháng làm việc rồi thì tôi cũng dành dụm đuợc 1 số tiền khá lớn. Đang chuẩn bị gửi tiền về thì có một người bạn rủ tôi đi sang nhà một nguời bạn chơi. Khi sang đến nơi tôi thấy họ đang đánh bạc. Với bản tính cũ và với ham muốn là mình sẽ có thể kiếm thêm chút đỉnh để gửi thêm về nhà, sẵn lúc đang có tiền, tôi ngồi xuống chơi mà không hề suy nghĩ gì. Càng chơi tôi càng thua lỗ cho đến lúc tôi không còn đuợc lấy một đồng lẻ nào. Bao nhiêu là quyết tâm, sức lực và hi vọng đã tan biến chỉ trong một đêm.

Tôi ra về như kẻ mất hồn, tôi như bị suy sụp hẳn đi. Duờng như không còn sức lực để làm gì nữa. Càng ngày tôi càng chán nản, tôi lao đầu vào ruợu chè. Rồi có bao nhiêu tiền tôi lại cờ bạc với hi vọng gỡ gạc đuợc, nhưng rồi mọi suy nghĩ đó đa đưa tôi đến sự tuyệt vọng. Lại thêm việc làm ở công ty và cách đối sử hà khắc và tệ bạc với công nhân khiến tôi đa bỏ trốn ra ngoài. Trong thời gian đầu tôi xin đuợc việc làm cho một ông chủ cai thầu xây dựng trong một ngôi chùa, đuợc một tháng sau đó, cũng do cờ bạc ông chủ tôi đã đánh thua hết cả tiền nhận thầu, công trình nên ông ta đã bỏ trốn. Thế là cả một tháng lương của tôi đi cùng ông luôn. Tôi lại càng buồn chán hơn. Tôi lao đầu vào chơi bời và đua đòi cùng bạn bè, rồi không đi làm không có tiền. Ngày này qua ngày khác tôi chỉ uống rượu. Những lúc uống ruợu vào tôi không làm chủ đuợc bản thân mình. Đã có những lúc say ruợu, tôi vác kiếm đi lang thang ngoài đuờng mà không hề nghĩ rằng mình là nguời bất hợp pháp có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Tôi đã tham gia vào những băng nhóm tội phạm. Với bản tính liều linh khiến tôi sớm trở thành dân đàn anh trong băng đảng. Suốt ngày chỉ uống ruợu và bàn tính mưu kế, tìm địa điểm để cuớp bóc kiếm tiền. Tôi đa tham gia rất nhiều phi vụ, nhưng không lần nào thành công. Tôi cảm thấy duờng như có một Đấng nào đó đang đi cùng, bảo vệ và giúp tôi tránh khỏi những tội ác. Cứ lần nào có tôi tham gia thì băng nhóm thất bại . Việc không có, đi cuớp cũng thất bại khiến tôi trở nên nghèo nàn. Một ngày kia tôi đuợc một nguời bạn giúp kiếm cho đuợc một công việc với đồng lương cũng khá ổn định.

Tôi bắt đầu vào những ngày làm việc mới cùng với hai người bạn. Nhưng vẫn đâu đấy, tôi vẫn uống rượu. 1 thời gian sau đó cũng chính ruợu cũng đã chia cách chúng tôi. Chỉ còn tôi cố gắng trụ được lại thêm, nhưng đã buồn rồi mà có hai người bạn làm cùng cũng đi mất. Bởi vì tôi là người ra ngoài nên chẳng có bạn, có chăng cũng chỉ là những người bạn trai quen qua nhậu nhẹt. Cuộc sống trở nên vô ý nghĩa với tôi. Có những lúc nằm nhìn trần nhà tôi nghi rằng chẳng lẽ cuộc đời mình vô ý nghĩa thế này sao. Mình không làm đuợc việc gì có ích cho đời sao ? Thời gian cứ trôi đi, tôi cứ sống lẻ loi một mình trong căn phòng trống buồn bã.

Rồi một ngày nọ nguời bạn cùng làm cũ của tôi rủ tôi qua nhà cậu uống ruợu, cậu ấy nói ở bên ấy vui lắm, nhiều bạn bè, lại nhân tiện ngày chủ nhật thế nên tôi qua luôn. Nhậu nhẹt xong, cậu ấy mời tôi buổi tối hôm đó đi nhà thờ. Cậu không nói gì với tôi về Chúa nhưng cậu ấy nói là đến đó tìm hiểu, ở đó vui lắm. Thế là tôi nhận lời. Buổi tối chủ nhật hôm đó tôi đi đến nhà thờ cùng các bạn, tôi vốn không hiểu gì về Chúa nhưng tôi thấy mọi người nơi này vui vẻ, cởi mở và gần gũi với nhau, tôi thấy họ thân mật với tôi làm như chúng tôi quen nhau từ truớc rồi hay sao ấy. mà thấy họ sống nhuưmột gia đinh vậy.

Sau buổi thờ phượng hôm đó, lúc ra về tôi có thấy họ bán sách. vốn ở một mình buồn nên tôi muốn mua một quyển sách về đọc. vả lại quyển sách này khá dầy mà lại giá rất rẻ. ở bên này kiếm đuợc quyển sách của nguời việt nam thật là khó, thế là tôi liền mua một quyển với giá 5 đồng. tôi mua có một quyển mà họ tặng thêm cho tôi đến 5 quyển truyền đạo nho nhỏ. tôi thích thú ra về lòng đầy mừng vui. Sau buổi Thờ phuợng ngày hôm đó tôi thấy duờng như có điều gì đó động cham vào lòng của tôi. Về nhà, tôi mở cuốn sách ra đọc, tôi tìm hiểu và biết đuợc rằng Chúa là đấng sáng tạo nên trời đất, và Chúa Giêsu là Người mà đã chết đền thay tội lỗi cho con người chúng ta. Thế mà bấy lâu nay tôi không biết, tôi cứ đi tìm và thờ phuợng những thần ở đâu đâu. Tôi mở tiếp tục cuốn sách và đọc tiếp ở trong Hêbơrô 13: 5 lời Chúa có hứa rằng: “Chớ tham tiền : hãy lấy điều mình có làm đủ rồi, vì Đức Chúa Trời có phán rằng : Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu. ” Đây là câu Kinh thánh đầu tiên đụng chạm vào lòng của tôi. Tôi ngừng không đọc nữa, tôi nằm suy nghi một hồi rằng tại sao Chúa lại phán như vầy với tôi. Tôi lại nghĩ về cuộc đời của tôi. 20 tuổi rồi mà tôi chưa nghe ai nói ngọt ngào với tôi như thế. ngay cả Cha mẹ tôi cũng có những lúc xa lánh ghét bỏ tôi, bạn bè tôi chỉ đến với tôi những lúc tôi có tiền, khi tôi hết tiền thì chẳng còn ai bên tôi cả. Tôi chợt hiểu rằng nguời bạn hữu tốt là người khi mà cả thế giới xa lánh mình thì người ấy đến bên mình an ủi và động viên. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại tin vào quyển sách ấy như thế. và tôi thấy Chúa như là nguời bạn thân hữu tốt ấy của tôi.

Thế là sau suy nghĩ ngày hôm đó, tôi quyết định đến nhà thờ để tìm hiểu về Chúa. Cuối tuần đó, tôi lại sang bên nhà bạn để đi đến nhà thờ. Khi lên xe thì tôi gặp Chị Thái là người hầu việc Chúa, thì chị có chia sẻ về tình yêu của Chúa. Và tôi nhân biết rằng Ông Trời mà tôi hay kêu cầu đây rồi, nhưng tôi vẫn chưa tiếp nhận Chúa vì tôi muốn có thời gian tìm hiểu. Hai tuần sau đó, tôi mới thực sự được Chúa kêu gọi và từ đó tôi đã mở lòng mình ra tiếp nhận Chúa ngự trị vào lòng làm Vua, làm Chúa trong cuộc đời tôi.

Sau buổi tối tôi tiếp nhận Chúa vào lòng thì tôi đuợc Chúa biến đổi một cách lạ lùng. Vì nơi tôi làm việc ở rất xa, nên tôi đã quyết định chuyển chỗ làm và nơi ở sang gần nơi nhóm họp để tiện cho việc đi lại học tập và nhóm họp. Và điều kì diêu là Chúa đã sắm sẵn cho tôi một nơi ở và một công việc ổn định. Tuy cũng hơi xa so với nơi của hội thánh, nhưng buổi tối nào tôi cũng đi bộ cả tiếng đồng hồ để lên học lời Chúa, thậm trí có những hôm tôi đi làm về muộn, khi lên đến nơi thì mọi người đa tan học và ra về rồi. Tôi lại lủi thủi ra về nhưng tôi thấy đấy là niềm vui. Chúa đã biến những điều buồn đau, sự cô đơn của tôi thành niềm vui. Chúa đã dùng những con cái của Ngài giúp đỡ và chia sẻ về tình yêu thương của Ngài cho tôi. Tôi cảm thấy như là tôi đang đuợc sống quãng đời hạnh phúc nhất mà tôi có từ trước tới nay. Tôi thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn, vui vẻ hơn trong tình yêu thương, trong ngôi nhà của Ngài. Thời gian trôi đi trong êm đềm, tôi ngày càng học đuợc lời Chúa nhiều hơn, và lời Chúa đã thay đổi tôi rất nhiều. tôi bỏ được rượu chè và đặc biệt là thuốc lá, cái thứ mà tôi đã cố gắng bỏ rất nhiều lần với hết cả quyết tâm nhưng vẫn không đuợc. Nhưng Chúa đã làm điều ấy cho tôi một cách dễ dàng. Tôi mới hiểu được rằng bằng sức mình tôi không làm đuợc gì cả, trong mọi việc nếu tôi nhờ cậy Chúa thì tôi có thể làm được. Và câu Kinh Thánh : tôi làm đuợc mọi sự là nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi, đã khắc sâu vào trong tấm lòng tôi. Có những khi tôi gặp những nan đề thử thách trong cuộc sống tôi thuờng nhớ tới lời Chúa phán rằng. Mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời. Mỗi một nan đề xảy đến là để giúp tôi có đuợc một kinh nghiệm về tình yêu của Chúa.

Trong thời gian ngắn ngủi tôi tin Chúa, tôi đã tích góp đuợc một số tiền nho nhỏ để gửi về nhà để giúp cho Cha mẹ tôi ở nơi quê nhà. Chúa cũng giúp tôi biết yêu thương và ăn nói nhẹ nhàng hơn cùng Cha mẹ, tôi cũng nói về Chúa cho Cha mẹ tôi, lúc đầu Cha mẹ tôi rất cứng lòng nhưng do sự cầu nguyện mà Chúa đa ban cho tôi và do Cha mẹ thấy đuợc đời sống tôi thay đổi khi tôi tin nhận Chúa mà Cha mẹ đã mềm lòng và đồng ý cho tôi buớc theo con đường của Chúa và hầu việc Ngài. Từ một con người hư đốn, đàn anh của giới giang hồ, tôi đã trở về với con người sống có mục đích, biết yêu thương như ngày hôm nay thì thực sự là một phép lạ. Và tôi không biết lấy gì để đền đáp ơn huệ của Chúa dành cho tôi . Tôi chỉ biết cầu nguyện và dâng cuộc đời tôi nên cho Chúa sử dụng theo thánh ý của Ngài. Tôi ước mơ rằng sau này khi trở về Việt nam, tôi có có hội đi học truờng Kinh Thánh để tìm hiểu biết thêm và trau rồi về Lời của Chúa để đem tình yêu của Chúa cho những người xung quanh, và trước hết là cho gia đinh của tôi.


Lê Anh Kiên - Malaysia.
Nguồn thanhlinh.net

Gặp gỡ Đức Kitô

Gặp gỡ Đức Kitô

Vâng, gặp gỡ Đức Kitô… biến đổi cuộc đời mình. Thật đúng như lời một bài hát mà phong trào Canh Tân Đặc Sủng (CTĐS) vẫn thường hát trong những giờ họp nhóm…

Khoảng 15 năm trước đây, hai cánh tay của tôi bị đau nhức vô cùng do hậu qủa của những năm tháng xử dụng computer. Cứ khoảng hai ba giờ sáng là hai cánh tay của tôi đánh thức tôi dậy vì đau nhức, có những lúc đau qúa chịu không nổi nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi đã đi Bác sĩ (BS) Tây y, đông y, châm cứu, physical therapy… nhưng đau vẫn hoàn đau, nhức vẫn hoàn nhức.

Tôi kể chuyện bệnh tình của tôi cho anh T., bạn cùng thời trong quân đội, anh rủ tôi đến nhóm CTĐS ở St. Barbara với anh để xin ơn chữa lành. (anh T. trước đó bị bướu óc, BS bảo anh còn 6 tháng nữa... về lo hậu sự đi là vừa, nhưng qua những năm tháng cầu nguyện, giờ này anh vẫn còn trên dương thế). Tôi đến với CTĐS ở St. Barbara được vài tuần thì tôi chuyển về nhóm CTĐS ở St. Callistus vì giờ giấc thuận tiện cho tôi hơn.


Tôi say mê đến với nhóm CTĐS ở Tam Biên vào những chiều Chúa nhật, những bài hát Chúa ban cho tôi qua ca đoàn làm nước mắt tôi dâng trào, tôi đã khóc như trẻ thơ. Qua những bài hát tôi đến với Chúa dễ dàng hơn, tôi kết hợp với Chúa mật thiết hơn (khi tôi lần hạt chuỗi 50, có lẽ 48 kinh đi lang thang đâu đó...). Tôi đã từng tham gia vào những hội đoàn khác nhưng Chúa cho tôi dừng chân ở CTĐS, và tôi ca tụng Chúa với hết linh hồn, hết trí khôn.


Tôi tham dự khóa tĩnh tâm 3 ngày ở St. Policarp là khóa 4. Trong thời gian này tôi vẫn chỉ đi có một mình, tôi hăng say vì tôi có bệnh nên vái tứ phương, sau đó, nhà tôi thấy tôi đi một mình tội nghiệp nên rủ cháu út (lúc đó 11 tuổi) cùng đi với tôi cho vui...


Tôi là người bệnh đi xin ơn chữa lành nhưng đi nhiều tháng vẫn chưa thấy được chữa, nhà tôi là người chỉ đi theo tôi cho vui nhưng Chúa lại chữa cho nhà tôi trước, những bệnh nặng của nàng từ từ rũ cánh ra đi: nào là Vertigo (theo BS thì bệnh này sẽ theo bệnh nhân cho đến chết) mỗi lần cơn bệnh kéo đến thì nhà tôi nhức đầu, quay cuồng  như chong chóng, nôn mửa chỉ muốn chết mà thôi, phải đưa ngay đến nhà thương nằm nghỉ trung bình 5 ngày thì khỏi, những cơn đau nhức vai vô cùng (bệnh nghề nghiệp), nhiễm trùng v.v... nhất là nhà tôi bị bệnh bướu tử cung. BS TT ở bệnh viện Garden Grove khuyên đi mổ nhưng tôi khuyên nhà tôi là không nên và chúng tôi đi tìm thuốc ta để chữa trị. Cho dù nhà tôi uống thuốc ta nhưng vẫn đi khám định kỳ với BS TT để xem diễn tiến bệnh tình, nhưng khối u vẫn còn đó, mỗi ngày một tăng trưởng thêm... và nhà tôi ngưng không uống thuốc nữa.


Sau một thời gian khoảng 5 tháng, trong một lần khám định kỳ với BS, nhà tôi cứ thấy BS cau mày và lẩm bẩm... “that’s imposible...” nhà tôi hỏi có việc gì xẩy ra, và BS cho biết cục bướu không còn nữa. Tin rằng Chúa thật sự chữa lành cho nhà tôi, BS đã gia nhập nhóm và chính BS đã làm chứng điều này trong một khóa tĩnh tâm 3 ngày tại nhà nguyện St. Francis, lúc đó cũng có cả chúng tôi tham dự nên đã được nghe lời chứng này.


Chúng tôi tham gia vào ca đoàn CTĐS Tam Biên, hăng say trong những buổi sinh hoạt nhóm, ở đâu có sinh hoạt CTĐS Mỹ hay Việt là có mặt gia đình chúng tôi. Tham dự SCRC hằng năm, tham dự các khóa CTĐS của các cha DeGrandis, De Farci... Nhưng lạ một điều là ai đặt tay cho tôi, tôi cũng chẳng bao giờ được ơn "An nghỉ trong Thần Khí" cả, lúc nào cũng trơ như đá, vững như đồng. Ngược lại nhà tôi thì khác, LM vừa đưa tay lên là nhà tôi đã ngã lăn ra rồi. Có lần ở nhà thờ Huntington Beach nhà tôi nằm trên Cung Thánh cả giờ... nhà tôi ước mong cho tôi cũng được "An nghỉ trong Thần Khí", nhưng cho dù tôi đi tham dự nhiều nơi có thánh lễ chữa lành, vẫn không được gì cả.


Khoảng 1 năm sau ngày tôi tham dự CTĐS, ngày mong đợi của tôi cũng đến, tôi không được ơn té ngã, nhưng được Thiên Chúa chữa lành hai cánh tay đau của tôi một cách đặc biệt. Trong một buổi họp nhóm bình thường chiều Chúa nhật, phòng họp rất đông trên 70 người. Chúng tôi bắt đầu ca ngợi chúc tụng Thiên Chúa, ca đoàn và mọi người đang hát thì hai tay tôi tự nhiên quay, quay liên tục, quay không ngừng nghỉ (nhà tôi kể lại là hai tay tôi quay nhanh như trong phim tầu họ đánh chưởng, chỉ thấy bóng tay mà thôi), tôi phải rời ca đoàn và ngồi xuống ghế nhưng hai tay vẫn tiếp tục quay cả tiếng đồng hồ như vậy...và kể từ ngày ấy cho đến nay hai tay tôi không còn đau nhức nữa.


Là một người bệnh hoạn từ đầu đến chân (tổng cộng 33 năm) tôi được chữa lành cả thân xác lẫn tâm hồn, nhà tôi cũng hết tất cả các bệnh nặng và cả cháu út cũng được ban những ơn trọng này. Trong khoảng thời gian năm đầu sinh hoạt trong phong trào, cháu út của chúng tôi thường hay bị đau bụng (chứng ulcer di truyền). Chúng tôi hỏi cháu muốn uống thuốc như thường lệ hay cầu nguyện, cháu xin cầu nguyện và ra qùi trước bàn thờ để chúng tôi đặt tay xin ơn chữa lành, và cũng kể từ ngày ấy cháu không còn phải uống thuốc hay đi BS nữa. Trong nhà tôi trước đây không biết là bao nhiêu thứ thuốc: thuốc tây, thuốc nam, thuốc bắc, dược thảo... từ từ hết hạn và đi ra thùng rác. Có một lần, cháu lớn ở xa về chơi bị nhức đầu đi tìm Tylenol để uống, nhưng trong nhà cũng chẳng có một thứ thuốc đau nhức nào.


Chúng tôi nhờ được ơn Chúa nên hăng say trong công việc phục vụ, đi thăm người già trong nursing homes, đến nhà riêng hoặc nhà thương cầu nguyện cho các bệnh nhân... và nhất là cộng tác với Radio Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Long Beach. Trong những năm phục vụ này, Thiên Chúa cho thấy tận mắt biết bao nhiêu là phép lạ Ngài làm.


Sau vài năm phục vụ, được Thần khí thúc dục, vợ chồng tôi đã từ giã Cali để về sống ở tiểu bang Texas, trước sự ngạc nhiên của mọi người thân và bạn bè... Khi đến Texas, chúng tôi đã thiết lập đền thờ tại gia để trước là thờ phụng Thiên Chúa, sau là tu thân hãm mình, sống cuộc đời còn lại trong thầm lặng và cầu nguyện. Trong nhiều năm qua chúng tôi đã nhận được những ơn trọng đại từ Thiên Chúa, được sống ngụp lặn trong tình yêu của Ngài.

Và bây giờ, chúng tôi lại được Thần Khí thúc dục chúng tôi hãy chia sẻ ơn này đến những người khác. Lãnh nhận được ý chỉ, và với sự vâng lời chúng tôi chia sẻ câu chuyện của chúng tôi trên đây, trước là để vinh danh Chúa, sau là mời gọi những ai cư ngụ trong các vùng lân cận như Arlington, Dallas, Fort worth... với cùng một tâm nguyện ước ao được sống trong tình yêu và ân sủng ngọt ngào của Chúa, xin đến với chúng tôi để cùng nhau Cảm Tạ, Ngợi Khen, và Tôn Vinh Tình Yêu Chúa đến muôn muôn đời.

Rất trân trọng,


Nguyễn Sơn
nguyenson727@yahoo.com

NGƯỜI CÔNG GIÁO VỚI ĐỜI SỐNG NỘI TÂM

Tại Đại Hội Dân Chúa 2010, một tham dự viên thuộc tổng giáo phận Huế ( Bà Maria Nguyễn thị Nga ) đã đưa ra nhận định = “đa số giáo dân Việt nam được thừa hưởng  một đức tin  gọi là đức tin  truyền thống từ nền giáo dục tôn giáo của gia đình và giáo xứ. Họ sống  theo kiểu đạo Cộng đồng, đạo Tập thể  chứ chưa phải là một xác tín cá nhân, một tương quan tình yêu liên vị với Thiên Chúa” ( Nguồn Hành Trình Dân Chúa ).  Chẳng hiểu quan niệm “đức tin truyền thống” là như thế nào, tuy nhiên quả là giáo dân Việt Nam hiện đang sống kiểu đạo cộng đồng, nghĩa là người ta chỉ ..sống đạo khi ở trong nhà thờ hoặc với tập thể còn khi  ra khỏi những nơi đó thì cũng chẳng có gì là khác với người không có đạo. Tôn giáo được gọi là đạo, là đường mà hễ có đường thì phải đi, không đi không sống thì đạo ấy chẳng còn giá trị gì nữa và tất nhiên sẽ không sao tránh khỏi bị người đời chê ghét “Trong các tháng qua, đức Thánh cha Biển Đức XVI đã mạnh mẽ tố cáo các vụ bách hại các tín hữu đó đây trên thế giới và khuynh hướng bài Kito giáo trong chính các quốc gia Âu Châu có nền văn hóa Kito. Phong trào tục hóa và chủ trương duy đời cực đoan ngày càng lan tràn tại Âu Châu khiến cho các giới lãnh đạo chính trị của đại lục này không chỉ thờ ơ với Kito giáo mà còn tìm mọi cách gạt bỏ Kito giáo ra khỏi cuộc sống xã hội. Nhân danh nguyên tắc tách rời tôn giáo và nhà nước, họ muốn bịt miệng không cho giáo hội lên tiếng về các vấn đề của con người và của xã hội. Nhân danh chủ nghĩa duy đời cực đoan và sự tôn trọng đối với tín hữu các tôn giáo khác hay đối với những người vô tín ngưỡng họ cấm các ngày lễ và các biểu tượng tôn giáo trong đời sống công cộng” ( Nguồn Vietcatholic News 15 Feb 2011 ).
Hễ là người có đạo thì phải sống đạo và đây cũng chính là điều mà Đức Kito truyền dạy “ Anh em phải là muối ướp cho đời nhưng muối mà nhạt đi thì lấy gì làm cho nó mặn lại. Nó đã thành vô dụng thì chỉ còn có việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp”( Mt 5, 13 ). Muối ướp là để gìn giữ thức ăn cho khỏi hư thối, bởi đó người có đạo không thể chỉ biết sống cho mình mà còn phải cho người, cho đời. Thế nhưng làm sao có thể sống cho người mà trước hết lại không sống cho mình ? Có sống cho mình  thì mới biết mình muốn gì, cần  thiết những gì. Một khi  đã biết được mình muốn gì, cần gì  thì khi đó ắt cũng sẽ biết được những gì người cần, người muốn. Tại sao ? Bởi vì người với ta tuy hai mà một, tuy một mà hai. Là hai bởi vì khác nhau về ngôn ngữ, chủng tộc nhưng là một bởi vì cùng được tạo dựng là Hình Ảnh Thiên Chúa. Cũng chính  vì là Hình Ảnh Thiên Chúa thế nên con người mới mang nơi mình  khát vọng khôn nguôi  phải trở về với Đấng đã tạo dựng nên mình.  Chẳng cứ riêng gì  con người  mà có thể nói sự trở về là thuộc tính của muôn loài chúng sinh vạn vật. Minh triết Đông Phương gọi sự trở về ấy là Phản Phục “  Vạn vật tịnh tác ngô dĩ quan phục, phù vật vân vân, các phục quy kỳ căn” ( vạn vật cùng đều sinh rat a lại thấy  nó trở về gốc, ôi mọi vật trùng trùng  đều trở về cội rễ của nó – Lão Tử ĐĐK chương 16 ). Hết thảy đều được sinh ra và trở về với nơi mà nó xuất phát. Chúng vô tình như đất đá trăng sao …thì tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn, cây cỏ vươn theo ánh sáng  mặt trời, vật từ trên cao rơi xuống chỗ thấp, trăm sông đều đổ ra biển v.v..Còn chúng hữu tình như loài người chúng ta thì phải trở về  với  bản tâm mình. Trở về được thì lòng an vui thanh thản, ngược lại thì lo lắng muộn phiền. Trở về là về với  Tâm nhưng Tâm ấy là cái vô hình vô thanh vô sắc thế nên là việc hết sức khó khăn. Dẫu vậy, ta thấy không có truyền thống tâm linh  vĩ đại nào mà lại không cổ xúy cho việc trở về ấy bằng những tên gọi khác nhau. Bà la môn giáo nói Tat twam asi. Đạo Nho nói Tri Thiên Mệnh.  Lão giáo nói là ĐẠO.  Đạo Chúa Cựu ước nói là Thiên Chúa Giehova, còn Đức Kito trong Tân Ước có khi gọi là Đấng Cha, có khi gọi là Nước trời.  Tất cả những danh xưng ấy tùy thời, tùy nơi mà có những tên gọi khác nhau nhưng vẫn ám chỉ cùng một Thực Tại Tâm.
Cứu cánh của tôn giáo là để trở về với Thực Tại miên  viễn thường hằng đó, thế nhưng thực tế cho thấy hầu như tất cả đều đã đi ngược lại con đường  các đấng khai sáng đã vạch,  Đức Phật Thích Ca  trở thành  vị thần linh ban ơn giáng phúc  để  thiên hạ vái van cầu khẩn cùng với biết bao dị đoan mê tín. Lão Tử thành ra Thái Thượng Lão Quân với đủ mọi trò bói toán cầu cơ lên đồng nhảm nhí.  Còn Nước Trời mầu nhiệm nội tại mà Đức Kito rao giảng  thì nay  thần học lại biến nó thành ra Nước Trời tục hóa mang màu sắc chính trị.v.v.. Thiên Chúa là Đấng Ẩn Giáu , vô sở bất tại ( Ga 1, 18 ) không thể suy, không thể cảm nhận và con đường duy nhất để đến với Ngài là phải hết lòng tìm kiếm, ngoài ra không còn con đường nào khác. Khó khăn là vậy nhưng Thiên Chúa có …cách của Ngài  bởi vì Ngài không chỉ là Đấng Ẩn Giấu mà còn là Thiên Chúa Cứu Độ. Không phải chỉ có ta  tìm kiếm  nhưng chính là Chúa cũng rất muốn tìm ta. Đức  Kito nói với người đàn bà xứ Samari bên bờ giếng Giacop “  Giờ sắp đến và nay đã đến rồi, những kẻ thờ lạy  cách chân thật thì phải lấy tâm  thành và lẽ thật mà thờ lạy Cha vì Cha vẫn hằng tìm kiếm người như vậy để thờ lạy Ngài” Ga 4, 23 ).
Thông qua các ngôn sứ, Thiên Chúa tìm kiếm con người hầu cho chúng biết đường phượng thờ Ngài. Tuy nhiên sự phượng thờ ấy lại chẳng phải với bất kỳ đấng  nào khác  ở bên ngoài nhưng ngay ở nơi mình.
I/-TÌM KIẾM ĐỂ TRỞ VỀ
Con người được sinh ra là để cho cuộc tìm kiếm và công việc ấy tất yếu  phải là  của từng mỗi cá nhân, không ai có thể làm thay cho ai được. Lý do không thể thay bởi đơn giản là vì đó là công việc của Tâm mà hễ là Tâm  thì người nào có nỗi buồn vui thương nhớ của người  ấy, có ai cảm ai thương cho  người khác được ? Buồn vui thương nhớ đã vậy, còn về việc lên Thiên đàng hay xuống Hỏa Ngục cũng thế,  nào có ai thay được cho ai ?Tôn giáo tất nhiên cần phải có thể chế tức giáo hội để tồn tại, thế nhưng thực chất đó phải là công việc của mỗi cá nhân, không nhận ra tính chất cá nhân  này  thì  như đã nói đó chỉ có thể là cái đạo nhà thờ, đạo tập thể, không có cách chi thiết lập được mối tương quan Tình yêu liên vị với Thiên Chúa. Chính là Tình Yêu đã thúc bách Thiên Chúa tìm kiếm con người và cuộc tìm ấy phải là công việc xuất phát từ ở nơi Tâm để rồi lại trở về  Tâm. Toàn bộ Kinh Thánh đều để diễn tả về cuộc hành trình tâm linh và sự diễn tả ấy đã được hình tượng hóa bởi một …giấc mơ thế này” Giacop từ Bê ê Seba  đi đến Charan tới một chỗ kia, mặt trời đã khuất thì qua đêm tại đó , bèn chiêm bao thấy một cái thang bắc từ  dưới đất đầu đến tận trời, các thiên sứ của Đức Chúa Trời đi lên xuống trên thang đó. Này Đức Giehova ngự trên thang mà phán rằng Ta là Giehova ĐCT của   Apraham tổ phụ ngươi  cùng là ĐCT của Isaac, Ta sẽ cho ngươi và dòng dõi ngươi ĐẤT  mà ngươi đang nằm ngủ đây. Dòng dõi ngươi sẽ đông như cát bụi trên mặt đất, tràn ra  đến đông tây nam bắc và các chi họ thế gian sẽ nhờ ngươi và dòng dõi ngươi mà được phước. Này Ta ở cùng ngươi, ngươi đi đâu sẽ theo gìn giữ ngươi và đem ngươi về XỨ  này  vì Ta không bao giờ bỏ ngươi cho đến khi đã làm xong những điều đã hứa cùng ngươi. Giacop thức giấc và nói rằng thật Đức Giehova hiện có trong nơi đây mà tôi không biết. Người bắt sợ và nói rằng = chốn này đáng kinh khủng thay. Đây thực là đền ĐCT, thật là cửa của trời” ( St 28, 10 -17).
Về chữ ĐẤT, có thể hiểu theo hai nghĩa, hoặc nghĩa đen ( sens litteral ) hoặc nghĩa huyền. Nếu theo nghĩa đen thì ĐẤT ám chỉ cho miền Canaan ( Trung đông ) mà Thiên chúa đã hứa ban cho tổ phụ ( St 12, 7) Với cách hiểu như thế thì cái gọi là đất hứa ấy hoàn toàn chẳng liên hệ gì tới những dân tộc khác không phải Do Thái như chúng ta chẳng hạn. Vả lại ngay với  người Do Thái dù là xưa hay nay, thì lời hứa ấy nào có ý nghĩa chi đâu ? Nhận ra như vậy để thấy rằng nhất thiết ĐẤT cần được hiểu là TÂM và Tâm đây cũng chính là Đấng Tạo Hóa vô phân biệt “Ngài  khiến mặt trời soi trên kẻ ác cùng người thiện, mưa cho người công chính cùng kẻ bất chính” ( Mt 5, 45 ). ĐẤT được ví với TÂM đồng thời là Đấng Tạo Hóa Vô Phân Biệt bởi đặc tính của  đất là nhận lãnh tất cả để rồi sản sinh tất cả, không  có chi phân biệt lành dữ tốt xấu. Mặc dầu vậy Thiên Chúa cũng còn là Đấng Cha nhân lành  và Ngài đã hứa với tổ phụ Giacop = này Ta ở cùng ngươi, ngươi đi đâu Ta sẽ theo gìn giữ  và đem ngươi  về XỨ này …Qua giấc chiêm bao chúng ta thấy dường như giữa ĐẤT  và XỨ là một nhưng thật ra vẫn có sự khác biệt. Được hứa ban cho ĐẤT nhưng việc trở về là về với XỨ  chứ không phải với ĐẤT.  ĐẤT thì vô hình vô thanh vô sắc  tượng trưng cho Nước Trời mầu nhiệm nội tại. Còn XỨ thì có thanh âm hình dạng sắc màu  tượng trưng cho Nước Thiên Đàng cực lành cực vui. Được hứa ban cho ĐẤT nhưng để có thể trở về được với XỨ  thì phải có sự Ở Cùng và gìn giữ của Thiên Chúa là Cha. Xuyên suốt cuộc hành trình tâm linh đã được ghi chép trong Kinh Thánh ta thấy Thiên Chúa đã ban vô số Lời hứa và với  toàn bộ những lời hứa ấy Thiên Chúa đều đã thực hiện bởi vì Ngài là Đấng trung thành trong lời hứa và Thánh thiện trong mọi việc Ngài làm. Tuy nhiên có một lời hứa vô cùng  quan trọng là hứa ban  Đấng  Cứu Thế thông qua sự quở trách với rắn Satan “ Ta sẽ làm cho mày cung Người  Nữ, dòng  dõi  mày cùng dòng dõi Người Nữ  nghịch thù nhau. Người  sẽ giày đạp đầu mày, còn mày thì sẽ rình cắn gót chân Người” ( St 3, 15 ).
Trong trình thuật Kinh Thánh, chúng ta chỉ thấy có hai…nhân vật đó là Người Nữ  ám chỉ cho Đức Maria còn con rắn cho Satan. Tại sao không  đá động  gì đến Đấng Cứu Thế  mà lại nói là  lời hứa ban Đấng Cứu Thế ? Lý do là vì Đấng Cứu Thế chỉ có thể ra đời bởi Tiếng Xin Vâng ( Fiat ) của Đức Nữ Trinh Maria và rồi trong suốt cuộc hành trình tâm linh thực hiện ở nơi từng mỗi một Kito hữu,  Chúa Giesu Cứu Thế cũng chỉ có thể hình thành và hoạt động bởi hai tiếng Xin vâng  tức trải qua cuộc giao tranh với sự phù trợ của Đức Mẹ để chiến đấu và chiến thắng với kẻ thù thâm hiểm là rắn Satan. Có thể khẳng quyết một điều là  không có Tiếng Xin Vâng của Đức Maria thì Chúa Cứu Thế không thể ra đời. Cũng vậy nếu mỗi một Kito hữu chúng ta không biết Xin Vâng trong mọi nơi mọi lúc thì Đức Giesu Kito cũng không thể sinh ra ở trong ta. Hiểu như vậy thì vai trò của Đức Maria trong công trình Cứu Độ  của Thiên Chúa không phải để thực hiện điều chi khác ngoài ra để dẫn dắt chúng ta trên đường trở về tìm gặp và yêu mến Chúa Giesu Người Con Chí Thánh của Mẹ.
II/- TRỞ VỀ TRONG CUỘC CHIẾN NỘI TÂM
Trở về và xin cho sự trở về, đó là toàn bộ lẽ sống của người có đạo “ Hỡi Đức Giehova hãy xoay chúng tôi trở về Ngài thì chúng tôi sẽ trở về. Làm những ngày chúng tôi lại mới như thuở xưa” Ac 5, 21 -22 ). Nói đến trở về tức có ra đi, vậy ra đi khi nào ? Xin thưa đó là khi nguyên tổ bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng  vì đã nghe lời xúi giục của Rắn Satan  cố tình ăn trái phân biệt mà Thiên Chúa đã cấm” Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn, nhưng về cây biết thiện biết ác thì chớ có hề ăn đến, bởi một mai ngươi ăn chắc là phải chết”( St 2, 16 -17 ). Tội nguyên tổ là tội phân biệt tức thấy có ta và cái ở ngoài ta, kể cả Thiên Chúa. Một khi đã đi vào phân biệt ( lý trí ) thì Thiên Chúa không hơn không kém đó chỉ là một thứ quan niệm chứ không phải thực tại.. Đang khi đó Thiên Chúa từ thuở đời đời vẫn hằng hữu trong ta nhưng ta nào có biết.  Chính bởi thế, Giacop sau khi tỉnh giấc chiêm bao  mới thảng thốt kêu lên  “ Chốn này đáng kinh khủng thay, đây thực là đền thờ ĐCT và thật là cửa của Trời” ( St 28, 10 -17 ). Thiên Chúa hằng hữu ở nơi ta  và Ngài như Người Cha nhân lành lúc nào cũng mong  nhớ  những đứa con xa lạc trở về  “ Khi còn ở đàng xa cha thấy nó thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ nó mà hôn riết” ( Lc 15, 20 ) Thiên Chúa mong nhớ con cái tội nghiệp trở về, còn về phần chúng ta thì lại quá ư tệ bạc chẳng những  biền biệt ra đi mà còn cố tình…khai tử Ngài. Thiên Chúa một khi đã bị…giết bỏ thì đương nhiên nhân loại không còn có chỗ để VỀ. Có đi thì phải có về, ra đi mà không về, người ta gọi đó là đi bụi, đi hoang. Cái nỗi bất hạnh lớn nhất của nhân loại hôm nay không phải là đói khát dịch bệnh tràn lan, khủng bố điêu linh, ô nhiễm môi trường.. v.v. nhưng là không còn có chỗ để VỀ (  retour à  l’ essentiel)  Tình trang không có chỗ về  M. Heidegger gọi đó  là Lãng Quên Tính Thể ( l’ oublie de  l’Etre ).
Dù là người hay vật cũng  đều phải có nơi có chốn để  ở, chỗ ở của người gọi là nhà, của vật gọi là tổ là hang. Đi đâu thì cũng mong được về lại chỗ ở của mình, dù đó chỉ  là túp lều tranh vách đất. Có hai lý do khiến chúng ta mong về lại nhà mình, trước hết đó là vì ở đó có những người đang mong đợi, có thể là cha mẹ ta, chồng vợ con cái ta…Tiếp đến là nỗi khổ vì không được đối xử yêu thương hoặc vì không có những tiện nghi như khi còn ở nhà mình…v.v..Nếu ra đi mà lại nghĩ chẳng có ai mong ai đợi hoặc ra đi mà lại …sướng vui hơn ở nhà thì chắc chẳng ai muốn về ?Xét trong tính chất sâu xa của câu chuyện sa ngã nơi Vườn địa Đàng, ông bà nguyên tổ vì  ăn trái cấm thế nên mới bị..ra đi để phải đối mặt với đủ thứ lao phiền cực nhọc…đàn bà thì  mang nặng đẻ đau, đàn ông  phải làm lụng đổ mồ hôi trán mới có cái để ăn ( St 3, 16 -19 ). Lý do ra đi khỏi nhà của chúng ta có thể là vì công ăn việc làm, có thể là để du lịch đó đây, hoặc thăm thú bạn bè…Còn của nguyên tổ là vì trót  ăn phải trái cây phân biệt. Ăn là  một hành vi và hành vi này diễn ra ở trong tâm thức, nhà Thiền gọi đó là khởi tâm phân biệt. Khi nhìn một sự vật, như bông hoa chẳng hạn. Nếu ta thấy đó chỉ là bông hoa và không khởi lên một ý niệm đẹp xấu gì cả thì đó là cái thấy của Thực Tại. Ngược lại nhìn bong hoa lại khởi ý tưởng đẹp xấu, lớn nhỏ thơm thúi hoặc muốn sở hữu nó, đó là đã đánh mất thực tại. Với bông hoa đã vậy, còn với toàn thể những hành vi khác như ăn uống tắm giặt, lái xe đọc kinh dâng lễ…cũng vậy, hễ khởi tâm phân biệt là đã mất thực tại. Khởi tâm phân biệt con nhà đạo gọi là chia lòng chia trí. Sự chia lòng chia trí thường thì chúng ta chỉ áp dụng cho việc đọc kinh, lần hạt và cho  là nó….chẳng có tội gì hoặc là tội rất nhẹ, nhưng thật ra nếu hiểu sự chia lòng chia trí  tức phân tâm ấy khiến chúng ta  xa cách Thiên Chúa  thì cần phải có một thái độ khác trong cầu nguyện. Cầu nguyện tức là cầu với Chúa ở nơi mình thế nên không thể cứ mặc tình chia lòng chia trí. Thánh Thomas Aquino nói “ Kẻ để trí khôn suy tưởng những sự dông dài thì nó nhạo báng ĐCT. Vì cũng như khi nói chuyện với người thế gian mà chẳng để trí khôn vào những lời mình nói tức là nhạo báng người ấy vậy” ( Kẻ nữ tu Thánh thiện ).
Đọc kinh, lần chuỗi thì không thể chia lòng chia trí bởi nó làm ta xa cách Thiên Chúa ( Mt 15, 8) Thế nhưng sự phân tâm chia trí có thể nói đó là thuộc tính của con người vì chưng không ai là không mắc vào vòng trói buộc của tội nguyên tổ là tội phân biệt. Mặc dầu không thể tránh sự chia trí nhưng chính cái điều không thể ấy lại trở nên công nghiệp cho ta một khi ta quyết tâm từ bỏ bởi lẽ “ Khi nguyện ngắm là ta hy sinh cho Chúa hết mọi tình tư dục của mình, mọi tình xu hướng mọi sự quyến luyến thế gian, mọi mối lợi của tính tự ái” ( Thánh Balthazar Alvarez – Kẻ nữ tu Thánh thiện ). Cầu nguyện được ví như hơi thở của linh hồn nhưng để cho hơi thở  cũng chính là sự trở về Thực Tại  Thần Linh ấy được thành tựu, chúng ta cần phải kiên tâm bền chí trong cuộc chiến đấu “ Ai bền đỗ đến cùng mới được cứu độ” (Mt 10, 21 )./.
Phùng văn Hóa 

Cẩm nang cho cuộc sống


Health - Sức khoẻ

1. Drink plenty of water.
Uống nhiều nước.

2. Eat breakfast like a king, lunch like a prince and dinner like a beggar. 
Ăn sáng như vua, ăn trưa như ông hoàng và ăn tối như kẻ ăn mày.
3. Eat more foods that grow on trees and plants and eat less food that s manufactured in plants. 
Ăn nhiều thức ăn mọc trên cây và ăn ít thức ăn được chế tạo trong nhà máy.
4. Live with the 3 E's - Energy, Enthusiasm and Empathy. 
Sống với 3 N - Năng lực, Nhiệt thành và Nhân ái.

5. Make time to pray.
Tìm ra thì giờ mà cầu nguyện.

6. Play more games.
Chơi trò chơi nhiều hơn.

7. Read more books than you did in lát year. 
Đọc nhiều sách hơn năm cũ.

8. Sit in silence for at least 10 minutes each day. 
Ngồi yên lặng ít nhất 10 phút mỗi ngày.
9. Sleep for 7 hours.
Ngủ 7 giờ.

10. Take a 10-30 minutes walk daily. And while you walk, smile. 
Đi bộ từ 10-30 phút mỗi ngày. Và mỉm cười trong khi bước đi. 

Personality - Nhân cách

11. Don't compare your life to others'. You have no idea what their journey is all about. 
Đừng so sánh cuộc đời của bạn với cuộc đời của những người khác. Bạn không biết cuộc hành trình của họ như thế nào đâu. 

12. Don't have negative thoughts or things you cannot control. Instead invest your energy in the positive present moment. 
Đừng có những tư tưởng tiêu cực hoặc có những thứ mà bạn không thể làm chủ. Thay vào đó, hãy đầu tư năng lực của bạn vào khoảnh khắc hiện tại tích cực. 

13. Don't over do. Keep your limits. 
Đừng làm quá mức. Giữ giới hạn của bạn.

14. Don't take yourself so seriously. No one else does. 
Đừng quá coi trọng bản thân bạn. Không ai để ý bạn ‎đâu.

15. Don't waste your precious energy on gossip. 
Đừng phí năng lực quý ‎báu vào chuyện ngồi lê đôi mách.

16. Dream more while you are awake. 
Hãy mơ nhiều hơn khi bạn còn đang thức. 
17. Envy is a waste of time. You already have all you need.
Ghen tị là phí thì giờ. Bạn đã có tất cả những gì bạn cần rồi.

18. Forget issues of the past. Don't remind your partner with His/her mistakes of the past. That will ruin your present happiness. 
Hãy quên đi những chuyện quá khứ. Đừng nhắc cho vợ/chồng của bạn nhớ lại những lỗi lầm của họ trong quá khứ. Việc này sẽ làm hỏng hạnh phúc hiện tại của bạn. 

19. Life is too short to waste time hating anyone. Don't hate others. 
Cuộc sống quá ngắn để mà phí thì giờ vào việc ghét người nào. Đừng ghét những người khác. 

20. Make peace with your past so it won't spoil the present. 
Hãy làm hoà với quá khứ của bạn để nó không làm hỏng hiện tại. 

21. No one is in charge of your happiness except you. 
Không ai lãnh trách nhiệm về hạnh phúc của bạn ngoài bạn. 

22. Realize that life is a school and you are here to learn. - Problems are simply part of the curriculum that appear and fade away like algebra class but the lessons you learn will last a lifetime. 
Hãy nhận thức rằng cuộc đời là một trường học và bạn ở đây là để học. Các bài toán chỉ là một phần của học trình, xuất hiện rồi phai mờ đi giống như lớp đại số, nhưng các bài học bạn học được thì sẽ kéo dài suốt đời...
23. Smile and laugh more.
Mỉm cười và cười nhiều hơn.

24. You don't have to win every argument. Agree to disagree. 
Bạn không buộc phải thắng mọi cuộc tranh luận đâu. Hãy đồng ‎ ý với việc không đồng ý. 

Society - Xã hội

25.
 Call your family often. 
Hãy thăm viếng gia đình bạn thường xuyên. 

26. Each day give something good to others. 
Mỗi ngày, hãy mang lại điều gì tốt lành cho người khác.

27. Forgive everyone for everything. 
Hãy tha thứ cho mọi người về mọi sự.

28. Spend time with people over the age of 70 & under the age of 6.
Hãy dành thì giờ cho những người ngoài 70 và dưới 6 tuổi. 

29. Try to make at least three people smile each day. 
Hãy cố gắng làm cho ít nhất 3 người mỉm cười mỗi ngày. 

30. What other people think of you is none of your business. 
Không cần biết những điều người khác nghĩ về bạn. 

31. Your job won't take care of you when you are sick. Your friends will. Stay in touch. 
Việc làm của bạn sẽ không săn sóc bạn khi bạn đau ốm đâu. Bạn bè mới làm việc ấy. Hãy liên lạc với nhau luôn. 

Life - Đời sống

32. Do the right thing! 
Hãy làm việc đúng! 

33. Get rid of anything that isn't useful, beautiful or joyful. 
Loại bỏ bất cứ thứ gì không ích lợi, không đẹp hoặc không vui. 
34. GOD heals everything... 
Thiên Chúa chữa lành mọi sự… 

35. However good or bad a situation is, it will change. 
Cho dù một hoàn cảnh tốt hay xấu, nó sẽ thay đổi. 

36. No matter how you feel, get up, dress up and show up. -
Mặc cho bạn có cảm thấy thế nào, hãy ra khỏi giường, ăn mặc chỉnh tề và xuất đầu lộ diện. 

37. The best is yet to come. 
Điều tốt nhất sẽ đến. 

38. When you awake alive in the morning, thank GOD for it. 
Mỗi sáng thức dậy mà còn sống, hãy tạ ơn Thiên Chúa về điều ấy. 

39. Your Inner most is always happy. So, be happy. 
Thâm tâm bạn luôn luôn hạnh phúc. Thế thì, hãy sống hạnh phúc đi.
Mùa chay 2012
Jos. Tú Nạc, NMS sưu tầm

Tình dục không có tội?


Một buổi Toạ đàm với chủ đề “Tình dục không có tội” đã được tổ chức tại TP. HCM ngày 12-2-2012. Đọc bài tường thuật của báo Thanh Niên (số ra ngày 14-2-2012, tr. 9) cho đến câu cuối cùng, tôi mới thấy rõ mục đích của buổi toạ đàm và mới thực sự hết khó chịu.

tinh-duc.jpg Các bạn trẻ dự tọa đàm nêu những thông điệp của mình - Ảnh: N.Lịch
Câu cuối cùng đó là phát biểu của một sinh viên đại diện cử toạ trẻ, như sau: “Chúng em đến đây không phải để cổ xuý, đấu tranh đòi hỏi về quyền quan hệ tình dục (TD) và quan hệ TD trước hôn nhân. Thực tế, chúng em rất thiếu kinh nghiệm, kỹ năng trang bị về vấn đề TD nên cần sự hỗ trợ, chia sẻ, có thể tiếp cận quyền này một cách phù hợp”. 
Quả thực, lúc mới nhìn vào đầu đề của bài báo, tôi tự hỏi: Có phải chăng người ta muốn cổ vũ cho tự do tình dục, như phương Tây đã chủ trương cách nay mấy chục năm với cái gọi là cuộc cách mạng tình dục vào cuối những năm 60 và đầu những năm 70 thế kỷ trước? 

Cuộc cách mạng này mang tính triết học, nhân học, luân lý và xã hội, bởi thế nó có nhiều ý nghĩa khác nhau và những kết quả “đa nghĩa”. Bên cạnh những mặt tích cực, nó đã mang trong mình mầm mống của một số những yêu sách và những phủ nhận tai hại, như sự phát triển về sau đã cho thấy, chẳng hạn: phủ nhận tận gốc cơ chế gia đình; yêu sách một sự tự do TD trọn vẹn; từ chối mọi quy chuẩn (norme) đến từ quyền bính (autorité) trong bất cứ lãnh vực nào – gia đình (người cha)chính trị (nhà cầm quyền), giáo dục (ông thầy giáo) và tôn giáo(hàng giáo sĩ nói chung). Tất cả những phản kháng đó, thực tế đã xảy ra trong cuộc nổi dậy của giới trẻ ở Paris, mà về sau được gọi là biến cố tháng 5-1968 – người Pháp nói gọn lại là “Mai-68” (Mai=tháng Năm) (x. Mgr Jean Laffitte, Les effets de la révolution sexuelle, ZENIT 28-3-2010). Một khẩu hiệu được viết lên tường ởcác trường đại học thời ấy là: Cấm không được cấm (Il est interdit d’interdire).

Tôi đã “nghi ngờ” khi nhìn thấy đầu đề “Tình dục không có tội”, lại càng thêm ngờ vực khi đọc tiếp mấy câu mở đầu như sau: “Tình dục là một điều hết sức bình thường, như cơm ăn nước uống, nhưng chả ai dạy do nhận thức, ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo, coi chuyện đó là bậy bạ nên nhiều người thường lảng tránh”. Đây là ý kiến của bà Nguyễn Thị Hoàng Yến, Phó Viện trưởng Viện khoa học Giáo dục Việt Nam (thuộc Bộ GD-ĐT). 
Phần đầu của câu này có thể gây sốc thực sự. Mà quả quyết như thế cũng không đúng lắm! Tình dục không thể đặt hoàn toàn ngang với nhu cầu ăn uống để được coi là “hết sức bình thường” như ăn với uống. Nó là bình thường theo nghĩa nó nằm trong bản tính con người, đó là bản năng do thiên nhiên phú bẩm, nhưng nó vẫn có những điểm khác với nhu cầu ăn uống, đơn giản là không ăn không uống thì chết, không sử dụng tình dục thì không chết; một đàng liên quan đến lợi ích của nòi giống, một đàng liên quan trực tiếp đến sự sống còn của mỗi người. Vì thế, đưa trẻ sinh ra đã biết bú ngay (y như con gà vừa nở ra đã biết mổ ăn). 

Nhưng “ngụ ý” của phần thứ hai trong phát biểu của bà Phó Viện trưởng Viện Khoa học Giáo dục là đúng. Như ăn uống phải được “giáo dục” thì tình dục cũng vậy. Học ăn, học nói, học gói học mởNơi con vật thì các bản năng hoạt động cách “tự nhiên”, nơi con người có trí khôn, không còn bản năng nào là “thuần tuý” nữa, mà đã được “nhân hoá”. Nên chỉ con người mới có văn hoá. Vậy không nên “lảng tránh” vấn đề tình dục vì cho rằng nó là chuyện xấu xa. 
Nhìn nhận như thế rồi, thiết nghĩ ta cũng nên lưu ý thêm rằng xưa cũng như nay, ở Việt Nam ta cũng như nơi các dân tộc khác, chuyện tình dục vẫn được coi nhưchuyện riêng tư, kín đáo, “tế nhị” và được xã hội bảo vệ một cách nào đó, chứ không hoàn toàn như chuyện ăn uống.

Thật rất đúng khi cuộc toạ đàm đặt tình dục vào trong văn hoá và trong pháp luật. Những ai chủ trương hay “mơ màng” một sự tự do tình dục hoàn toàn nên nghe ý kiến sau đây của bác sĩ Lê Công Minh – Bệnh viện Tâm thần T.Ư. 2 tại buổi Toạ đàm: “Hằng ngày, chúng tôi tiếp cận những nữ thân chủ bị bạo hành từ chính người chồng, họ phải chịu đựng những di chứng lâu dài, (hoặc) gia đình tan nát vì trót quan hệ TD trước hôn nhân. Thực tế [nghĩa là cho dù người ta cứ việc lớn tiếng bênh vực việc “quan hệ” trước hôn nhân], ngay cả những anh trí thức cũng khó chấp nhận điều này, gây ra nhiều vụ bạo hành. Nếu cổ xuý quá cho quyền TD mà không tính đến yếu tố văn hoá thì cũng khó”.
Quyền TD là gì? Bác sĩ Trương Trọng Hoàng - giảng viên trường ĐH Y khoa Phạm Ngọc Thạch, tóm tắt: “Đó là quyền được tự chủ về TD, quyền được tiếp cận thông tin và cả quyền từ chối TD”. Bác sĩ Hoàng dí dỏm: “Tôi đọc trên mạng Internet mấy câu thế này: Bây giờ mận mới hỏi đào – Vườn hồng đã có ai vào hay chưa? Mận hỏi thì đào xin thưa - Vườn hồng đã có từa lưa người vào. Liệu một người phụ nữ nói vậy thì có phù hợp với văn hoá Việt Nam hay không? Giáo dục giới tính rất rộng, rất đa dạng với mục đích là làm cho các em ứng xử phù hợp hoàn cảnh văn hoá và xã hội”. 

Và những ai cổ vũ cho tự do TD hoàn toàn cũng nên nhìn vào số liệu mà tờ báo đóng khung lại trong bài tường thuật: “Theo số liệu năm 2011 của Tổng cục Thống kê và UNICEF về tỷ lệ sinh con của vị thành niên ở Việt Nam là 4,6%, cao hơn nhiều so với các nước châu Á khác. Cùng với mang thai ngoài ý muốn, tỷ lệ phá thai ởvị thành niên cũng rất cao, chiếm khoảng 20% trong tổng số các ca nạo phá thai ở Việt Nam”. 

Đó là một thực trạng đáng lo! Nhưng cũng đáng buồn là trước thực trạng đó, các nhà giáo dục và những người có trách nhiệm khác trong xã hội hầu như chỉ muốn đối phó bằng cách nhấn mạnh vào “tình dục an toàn”, nghĩa là đặt nặng vấn đề “kỹ năng kỹ thuật” hơn là cung cấp một nền giáo dục toàn diện, trong đó bao gồm cả những khía cạnh nhân học, xã hội, văn hoá, đạo đức và luật pháp.

Lm. Nguyễn Hồng Giáo, ofm